Chân dung là Wilma Glolean Rudolph (nguồn internet)
Đó chính là cô gái người Mỹ, gốc Phi, tên là Wilma Glolean Rudolph. Cô từng là một đứa trẻ bệnh tật, yếu ớt, bị mắc chứng bại liệt từ khi còn nhỏ, nhưng nhờ nghị lực phi thường và một niềm đam mê cháy bỏng với cuộc đời và thể thao, cùng sự động viên khích lệ của mẹ và của các thành viên trong gia đình, cô đã chiến thắng bệnh tật và trở thành người phụ nữ Mỹ đầu tiên giành 3 huy chương vàng môn điền kinh tại một kỳ Thế vận hội năm 1960, tổ chức tại Rome, nước Ý.
Rudolph sinh ngày 23/6/1940 trong một gia đình nghèo, đông con, tại Tennessee, Hoa Kỳ. Gia đình cô có tới 22 người con, cô là người con thứ 20 (cha cô có hai người vợ). Rudolph là đứa trẻ sinh non. Khi cô ra đời chỉ nặng 1,1kg, mẹ cô đã tưởng khó mà nuôi được cô. Ngay từ rất nhỏ, cô đã bị viêm nặng cả hai lá phổi, bị thêm bệnh sởi và sau đó cô lại bị bệnh bại liêt do nhiễm khuẩn. Cô bị liệt chân trái, khi 6 tuổi cô phải nẹp chân bằng kim loại.
Phần lớn thời thơ ấu Rudolph phải gắn chặt với một chiếc giường nhỏ. Các anh, chị, em trong gia đình đều rất yêu thương cô, họ thường thay nhau xoa bóp chân cho cô hàng ngày. Riêng mẹ cô thì thường động viên cô phải luôn tự tin và quyết tâm chữa bệnh. Có lần bà nói với Rudolph: “Nếu con quyết tâm luyện tập, chắc chắn sẽ có ngày con đứng vững và vươn xa trên đôi chân của mình…”. Mỗi tuần, mẹ cô đều dành thời gian lái xe chở cô đến bệnh viện cách nhà 150 km để tập vật lý trị liệu.
Sau nhiều năm điều trị và kiên trì luyện tập, trải qua biết bao đau đớn về thể xác, tâm hồn, với một ý chí phi thường, một niềm khát khao cháy bỏng là được trở thành một người khỏi hết bệnh tật và đi lại bằng chính đôi chân của mình, năm lên 9 tuổi, Rudolph đã khỏi hết bệnh tật và cô được tháo nẹp ở chân. Cô đã đi lại được như người bình thường. Cô vô cùng sung sướng được cùng bạn bè học tập, vui chơi và niềm đam mê thể thao đã dẫn cô đến với bộ môn đầu tiên là bóng rổ. Ngay từ những năm học trung học phổ thông cô đã nổi tiếng về môn bóng rổ. Khi học đại học (năm 1957) cô càng được phát triển tài năng bóng rổ và nhanh chóng trở thành cầu thủ bóng rổ nhà nghề với đẳng cấp Liên bang. Cô từng ghi 49 điểm trong một trận đấu quan trọng, phá kỷ lục của bang Tennessee, mang chiến thắng về cho đội mình.
Sau đó, tình cờ ông Temple huấn luyện viên trưởng môn điền kinh của bang Tennetssee, được giao xây dựng một đội điền kinh nữ và được ưu tiên lựa chọn vận động viên ở cả các bộ môn thể thao khác. Sau khi tuyển chọn, Rudolph liền được chọn ngay vào đội điền kinh và luyện tập ở các môn chạy nước rút 100 mét, 200 mét và chạy 400 mét tiếp sức. Mọi người đều sững sờ về khả năng chạy nhanh “như tên bắn” của Rudolph và ngay cả bản thân mình, cô cũng không hiểu tại sao mình lại có thể chạy nhanh như vậy. Các chuyên gia về thể thao cho rằng khả năng chạy nhanh của Rudolph là do bẩm sinh kết hợp với ý thức tập luyện nghiêm túc và khoa học của cô. Có người nói: “Khi xem Rudolph chạy 100 mét, đừng chớp mắt, kẻo bạn không thể theo kịp tốc độ của cô ấy!”.
Wilma Glolean Rudolph trên sân thi đấu thể thao (nguồn internet)
Rudolph vô cùng nghiêm túc trong luyện tập thể thao. Cô thường đến sớm trước khi vào buổi tập từ 15 đến 20 phút để suy nghĩ và rút kinh nghiệm ở những buổi tập trước. Đối với đồng đội, cô luôn là người bạn chân tình. Cô thường chia sẻ cảm xúc và kinh nghiệm của mình với bạn bè, đồng nghiệp và luôn cố gắng làm hết mình vì thành tích chung của toàn đội.
Tại Thế vận hội mùa hè năm 1956, Olympics Melbourne, Úc, Rudolph là vận động viên nhỏ tuổi nhất của đoàn thể thao Mỹ, khi đó cô mới 16 tuổi, đang học hệ trung hoc, nhưng cô đã giành được huy chương đồng ở nội dung chạy 400 mét tiếp sức, mang thành tích về cho đoàn thể thao của Mỹ.
Tại Olympics Rome, Ý năm 1960, Rudolph dự thi ở ba nội dung: chạy cự ly 100 mét, chạy 200 mét và chạy tiếp sức 400 mét nữ. Ở cự ly 100 mét nữ cô lập kỷ lục thế giới với thành tích 11,3 giây trong đợt chạy bán kết, sau đó cô lại tiếp tục chiến thắng ở vòng chung kết với thành tích 11 giây. Ở cự ly 200 mét nữ, cô đã phá kỷ lục thế giới ngay ở lượt chạy đầu tiên, với thành tích 23,2 giây và chiến thắng ở vòng chung kết với thành tích 24 giây. Ở cuộc chạy tiếp sức 400 mét nữ, đội của cô đã phá kỷ lục thế giới ở đợt chạy bán kết, với thành tích 44,4 giây. Đến đợt chạy chung kết, Rudolph là người chạy cuối cùng, tuy xuất phát chậm, nhưng cô vẫn kịp về trước đội tuyển Đức vừa đúng một bước chân và Rudolph đã cùng các bạn trong đội tuyển chạy tiếp sức giành huy chương vàng với thành tích 44,5 giây.
Sự kiện đoạt 3 huy chương vàng ở một kỳ Thế vận hội năm 1960 của Rudolph là một kỳ tích hiếm có. Người ta coi câu chuyện về cô như một huyền thoại sau khi trở thành một trong những ngôi sao sáng nhất ở Thế vận hội, người ta gọi cô là “người phụ nữ nhanh nhất thế giới”. Những người hâm mộ, gọi cô là “Viên ngọc đen”. Hàng trăm tờ báo lớn trên khắp thế giới đã viết và ca ngợi về cô.
Chiến thắng của Rudolph tại thế vận hội 1960 tại Rome không chỉ làm rạng danh cho nước Mỹ mà còn mở đường và khích lệ cho các vận động viên Mỹ, gốc Phi khác sau cô, cả nam và nữ có thêm niềm tin để vươn lên và giành chiến thắng. Sau chiến thắng ở thế vận hội Rome, Tổng thống Mỹ Kennedy đã gặp gỡ nói chuyện và động viên Rudolph ở tòa Bạch Ốc. Còn Thống đốc Bang Tennessee dự định tổ chức môt cuộc đón cô thật lớn, nhưng cô không nhận lời tham dự. Riêng cuộc đón rước và bữa tiệc mừng chiến thắng dành cho Rudolph ở quê nhà của cô thì đã trở thành ngày hội hòa nhập đầu tiên giữa cộng đồng người da trắng và da mầu tại thành phố Clarksvile.
Rudolph còn lập thêm nhiều thành tích khác nữa tại các cuộc thi điền kinh thế giới, tại Hà Lan, Đức, Anh, Hy lạp… nhưng thành tích thi đấu tại Rome năm 1960 là tiêu biểu nhất, đã ghi dấu ấn đậm nét vào lịch sử thể thao của nước Mỹ và thế giới. Nhiều danh hiệu cao quý về thể thao đã đến với Rudolph, như: Vận động viên xuất sắc nhất Olympic Rome, 1960; thành viên của nhóm vận động viên xuất sắc nhất của Hoa Kỳ; một trong những vận động viên điền kinh xuất sắc nhất thế giới… Năm 1978, Đài Truyền hình NBC của Mỹ đã làm một bộ phim truyền hình về cuộc đời và sự nghiệp thể thao của bà Rudolph, lấy tựa đề là “Wilma”.
Sau khi kết thúc sự nghiệp thể thao chuyên nghiệp, Bà Rudolph hoàn thành chương trình đại hoc, bà trở thành giáo viên và làm huấn luyện viên điền kinh cho trường trung học Burt; bà còn làm bình luận viên điền kinh cho Đài Truyền hình Quốc gia Mỹ. Năm 1981, bà còn thành lập một "Quỹ từ thiện" có tên là Wilma Rudolph Foundation nhằm ủng hộ để phát triển tài năng vận động viên là các trẻ em ở các địa phương, được rất nhiều người hưởng ứng. Bà qua đời ngày 12/11/1994 tại Bretwood Tennessee, sau một thời gian dài chiến đấu với bệnh ung thư não, hưởng thọ 54 tuổi.
Cuộc đời và sự nghiệp vẻ vang của bà Wilma Rudolph là một tấm gương sáng về tinh thần khắc phục khó khăn, gian khổ vượt qua tật nguyền; một tấm gương về ý chí kiên cường, quyết tâm phấn đấu để giành kết quả cao nhất trên con đường mình đã lựa chọn. Bà không chỉ là tấm gương cho những người khuyết tật, những vận động viên, những phụ nữ trên khắp thế giới, mà còn là tấm gương cho tất cả những người có hoài bão, ước mơ vươn tới những điều tốt đẹp và vươn tới những đỉnh cao./.
Khúc Kim Tính. Phó Chủ tịch Thường trực Hội Bảo Trợ NTT&TMC tỉnh